[♏] [♋]

[♏] [♋]
Rút cục thì, em vẫn cứ yêu Mùa Thu và Hà Nội mãi thôi… Yêu, như cái cách hồn nhiên của em ấy, rất thật!

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Có những thứ mất rồi thì sẽ không thể lấy lại được



Có những thứ mất rồi thì sẽ không thể lấy lại được. Có những thứ qua rồi thì sẽ không thể trở lại như xưa. Có những điều ta phải trải qua, phải va vấp trong cuộc đời để trưởng thành hơn, để người lớn hơn.

Tôi vẫn chưa thực sự lớn, cho dù tôi đã qua 2 năm so vs cái tuổi để bước vào đời - 18 tuổi. Tôi vẫn còn suy nghĩ non nớt về nhiều thứ trong cuộc sống này: vẫn cái nhìn đơn giản, vẫn những lần fản ứng bồng bột và thiếu suy nghĩ, vẫn những lần ham hố được thua, vẫn là .. và vẫn là..

Nhưng tôi đã để mất nhiều thứ. Tôi bỏ quên đi cái ước mơ, cái mục đích của đời sinh viên. Tôi đã làm rơi nhiều tính cách của mình trên con đường tới hiện tại. Tôi lười biếng hơn, vô tâm hơn với bạn bè, với gia đình và với chính bản thân mình. Tôi dành quá ít thời gian cho bạn bè – đó là những người bạn, nói cho chính xác thì: những người bạn tôi đã dày công tích góp từ hồi xửa xưa. Họ đau, họ buồn, họ vui hay họ tủi; tôi chẳng còn quan tâm như trước nữa. Thật vô tâm! Còn gia đình ư, thấy rõ là đằng khác. “2 người sắp già và 1 người sắp lớn cần được quan tâm” – tôi cũng chẳng làm đc j cho họ. Tôi là chị cả, tôi cần tỉnh táo để giải quyết nhiều việc, nhưng tôi đã chưa thể. Kỳ vọng lắm lắm đấy, niềm tin dành cho tôi cũng nhiều lắm đấy. Tôi lại vô tâm tiếp rồi. Còn chính bản thân ư? Là buông lỏng, là thả mình dập dình theo sóng nước, ko ý chí, ko nghị lực. Bố đã từng hy vọng và tin tưởng tôi như nào? Tôi đã từng là đứa con mẫu mực như nào? Tôi cũng chẳng biết mình ra sao nữa. Lại còn thay đổi tính tình, hay cáu giận hơn, suy nghĩ lẩn thẩn nhiều hơn. Học hành thì bỏ lơ, chẳng dồn công sức cho cái năm gọi là bản lề này nữa. “Mày có nhớ các kỳ trước bọn nó hay mượn vở mày chép bài ko? còn bây h thì ngược lại hoàn toàn”. “Bọn tao nói mày 1 lần 2 lần thôi chứ không thể nhắc mày mãi được”. “Mày còn nhớ được cái ước mơ của mày ko?”. “Rồi mày sẽ ăn năn, hối lỗi nhiều lắm đấy”..

Tao cười trừ nhưng trong lòng xót lắm tụi m ah. Vẫn nụ cười gượng gạo ấy thường trực trên khóe môi thôi.

Nói từ “cân bằng”. “Em đừng nói mình sẽ cân bằng nữa, em có nhớ hồi hè e đã nói gì ko? Rằng sau đợt này e sẽ cân bằng mọi thứ, e sẽ tập trung học tập. Nhưng cho đến giờ e đã làm được chưa?” Từng lời nói như từng nhát dao cứa vào da thịt trong những ngày đông lạnh lẽo như này, buốt và xót lắm.

Mất thăng bằng cuộc sống, con lật đật bập bênh mãi không dừng.. Làm thế nào bây h. Làm thế nào để tốt cho tất cả? Hoang mang, vô định.

Ngồi tựa lưng vào góc fòng, thấy lạnh lẽo kinh khủng, thấy thế giới thật to lớn còn tôi lại rất nhỏ bé và yếu ớt. “Sometimes, when I say I’m Ok, I want someone to look me in the eyes, hug me tight and say: You know You are not”

1 ngày đông 1 đứa lang thang trên phố 1 mình, vừa đi vừa tổng kết lại tất cả, vừa suy tính về cái gọi là Tương lai, vừa tìm cách để xốc lại bản thân cho chỉnh tề. Nhưng hình như đi cả buổi mà chẳng có cái j nên hồn được đưa ra.

Cảm ơn cuộc nói chuyện điện thoại đó. Có lẽ nó làm em nhận ra nhiều thứ. Và chắc chắn rằng e vẫn chưa ngấm hết tất cả những ý a đã nói. Ngồi thần ra đó 1 lúc, chẳng hiểu lúc đó não hoạt động như thế nào nữa. Chỉ biết là lúc sau có 1 số tin nhắn được gửi đi cho 1 số người: “T sẽ không xin lỗi; tương lai không biết thế nào, nhưng t sẽ sửa chữa bằng chính hành động của mình”. Đã mất – tuy chưa thể nói là mất mát nhiều lắm, nhưng tôi thấy đó là đủ cho chính tôi nhìn lại bản thân mình, nhìn lại những gì 1 năm qua tôi đã làm, đã tổn thương đến những người tôi yêu quý. Mất vài thứ để chợt nhận ra sự khác biệt giữa Bạn và Bè. Tao cảm ơn! Những người bạn của tao àh, tao sẽ không để mất tụi mày đâu, hứa đấy. Mất vài thứ để tháy rằng Tha thứ là cách hành xử khôn ngoan nhất. Bố mẹ àh, con tha thứ…(Đôi khi trong cuộc sống, mỗi con người cần giữ lại cho mình vài điều bí mật làm của để dành), con không muốn người khác thương hại!

Bỏ qua tất cả, 1 kỳ học đã qua, 1 năm cũng sắp qua; cần phải chỉnh lại chính mình để vào 1 năm mới, 1 học kỳ mới ko còn những lăn tăn, trầm tư, lẩn thẩn, vẩn vơ, vớ vẩn.. như những gì đã qua nữa.

Những giọt nước lăn dài từ khi nào..

1 tờ giấy trắng, 1 cái bút - quá đủ cho 1 ngày suy nghĩ lung tung và không tập trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét