Cuộc sống là những chuyến đi. Cuộc sống là cho đi chẳng hề mong nhận lại. Cuộc sống là lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều.. Mình đến với tình nguyện như vậy đấy.
Nhưng không hẳn cứ bước chân ra khỏi thành phố, không hẳn cứ vác ba lô đến những vùng xa xôi hẻo lánh, không hẳn đi cứu trợ những trường hợp phải thật đau thương, phải thật đáng rơi nước mắt.. mới là tình nguyện. Tình nguyện là san sẻ yêu thương, là đem tình yêu từ những nơi đầy đủ (trong yêu thương chẳng có khái niệm "đầy đủ", trọn vẹn hay vơi đầy chỉ phụ thuộc vào chính bạn mà thôi) đến những nơi còn thiếu thốn. Tình nguyện có thể chỉ là việc bạn dẫn một cụ già qua đường, tình nguyện có thể chỉ là việc bạn chơi với một em bé, tình nguyện có thể chỉ là việc bạn không vứt rác bừa bãi để bảo vệ môi trường chung, tình nguyện có thể là việc bạn dọn tủ quần áo và quyên góp đến cho người dân nghèo đang rất cần manh áo ấm những chiếc áo quần lỗi mốt của mình.. Có muôn ngàn cách tình nguyện.
*Cái đoạn trên lại dấm dớ rồi :(*
Chẳng hiểu sao tối nay trên đường về cứ đi tìm cho riêng mình cái định nghĩa về tình nguyện. Có thể đó là một định nghĩa trừu tượng, như định nghĩa về Tình yêu chăng? Mọi người đến với tình nguyện vì gì nhỉ, mọi người mong muốn đạt được điều gì – vì mình nghĩ rằng mọi hành động đều cần một lý do.
Chẳng biết cái định nghĩa trên của mình có đúng không nữa. Cứ coi đó là một định nghĩa của cá nhân mình, và mình hài lòng về định nghĩa đó. Mình đã, đang làm những hoạt động mà mình cho rằng có ý nghĩa. Chương trình chưa đến ngày xuất phát nhưng mình thực sự thấy mình đang bay trên đôi cánh Hạc ấy lắm rồi.
Nhìn những cánh Hạc ngược xuôi trong con đường tắc nghẹn giao thông, nhìn những đôi vai gầy nhỏ bé luồn lách qua dòng người xuôi ngược giờ tan tầm – dòng người ai cũng muốn nhanh chóng nhất về với tổ ấm của mình. Bỗng nhiên nhớ lại cái ngày đại lễ nghìn năm ấy. Cả nước đang hướng về Mỹ Đình, người dân từ muôn nẻo địa phương cũng đổ về Hà Nội và cũng hướng về Mỹ Đình trông ngóng pháo hoa. Còn những cánh Hạc trong giờ phút thiêng liêng Hà Nội tròn nghìn năm tuổi ấy lại đang ngoằn ngoèo trong từng ngõ ngách, lượn khắp các khu chợ từ bé tới to để gom cho đủ hàng cứu trợ bão lũ miền Trung – cho dù Hà Nội lúc bấy giờ cũng khan hiếm hàng vì mưa bão thiếu lương thực, và đại lễ 1000năm nên cấm các xe cung cấp thực phẩm vào Hà Nội. Người dân mặc đẹp chui vào Mỹ Đình, còn những cánh áo xanh quần jean quần ngố dép tông đủ loại lại chui ra chui vào Mỹ Đình tập kết hàng.
Quả thực hôm nay là một ngày mệt mỏi; thêm li nâu đá Đạt Che càng làm cho não bộ buông lơi cảm xúc và đôi tay này gõ nên những điều lung tung, và có thể nhạt nhẽo với một số người. *Cười, Hì*
Thôi đi ngủ, mày cứ ngồi như này nữa thì nói dài nói dai nói dại mất :))
Đỏ - Xanh dương - Xanh lá – Tím: có một chiều mùng sáu như thế! (Hôm nay là thứ 6, ngày 13 âm lịch >.<)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét