2h30 sáng, Hà Nội trong sương đêm..
Hôm nay làm tất niên nhà Hạc, vui thì có vui, cười thì vẫn nổ trời, anh em ta vẫn là một gia đình, nhưng có chút hụt hẫng, có chút buồn buồn vì mấy anh em về quê mất rồi, vì tết đến quá nhanh, và vì điều gì đó.. Nhớ lời chị rằng khi uống phải biết cầm chừng, đừng để tình cảm chi phối con người, đừng để men rượu chi phối cảm xúc, đừng uống quá chén để rồi vỡ òa trong vòng tay anh chị bạn.. Hôm nay em ngoan lắm. Mà chính xác hôm nay không uống nhiều vì không có hứng mới chính xác hơn :-<
“Anh em ta là một gia đình, một gia đình là phải chơi hết mình, chơi hết mình là phải chơi nhiệt tình, không nhiệt tình thì chơi một mình..” :))
Nhùng nhằng mấy việc. Nhìn thấy ở người anh lớn sự khó chịu, xin lỗi anh vì em đã nhờ anh lo lắng vụ này! :(
Nhìn ông anh vất vả lo sắp bàn, những cái nhíu mày mệt mỏi. Đôi lúc muốn lại gần hỏi chuyện anh, muốn động viên anh cố gắng chạy việc; nhưng rồi cứ thấy sợ sợ và lo lắng làm sao vậy. Cứ sợ anh mắng rồi đánh đòn y như một đứa em gái nhỏ mải chơi bị ông anh lớn cằn nhằn dạy bảo ý =.=
Thằng bạn đáng ra được chơi, được uống, được hết mình với anh em mà cứ phải đôn đáo lo chạy bàn bê đồ.. Nó vẫn cười. Nó là vậy, luôn chọn về mình phần thiệt, luôn là cầu nối ở giữa để mọi người được vui. Tao chưa chúc tết mày đâu, kiểu gì trước tết mấy đứa cũng phải ngồi với nhau mấy trận nữa nhé! Cảm ơn nửa cái chăn mỏng mày bắt đắp chung với 2 bao quần áo nhỉ. Hì, trông thằng bạn tao gầy còm thế mà cũng ngủ cạnh ngon lành ấm áp qua cả đêm tí tách mưa rơi ấy..
Thấy người anh bất chợt ngấm rượu sau cả ngày dọn dẹp đồ đạc chuyển nhà. “Tâm trạng em đã đỡ hơn chưa, so với hôm đó ý?” Em vẫn chưa trả lời câu hỏi đó cho anh được, nhưng xúc động lắm vì trong lúc say chẳng còn tỉnh táo thì người anh vẫn nhớ đến con bé hâm hâm ngồi một mình góc sân khấu hôm đó.
Có con bé lần đầu ra Hà Nội, chẳng ngồi tiếp chuyện nó được. Cũng may giữ đc nó ngồi lại thêm lúc với lời hứa đưa về tận nơi :) Mà hôm nay m sợ đám đông thật đó hả, cái loa tự dưng im hơn hẳn so với hồi rừng cao su Đồng Nai :))
“Nâng chén lên đi, tao uống với mày!” Con hâm ạh, ai cho mày adua theo tao mà khóc lóc? Uống nhé, uống vì những giọt nước mắt Ngổ Luông, uống cả vì vòng tay ôm chặt chúng tao lúc đấy nữa, cô Mất Não ạh! Mà Não Trong ơi, lần sau uống ít thôi nhé, tao chưa hiểu cánh cửa theo ý m là gì nữa. Hôm nào 2 đứa lại lượn lờ Hà Nội đi? :D
Xùy xúy, người anh của em đẹp zai với kiểu tóc mới. Em nhớ cái hẹn trước tết đến thăm Tuni đấy nhé!
Trốn ra ngoài quán: những bà chị già, những ông anh, những con bạn 90, 3 thằng bạn 90 ngự lâm quân và những màn Trảm Phong huyền thoại cười sái quai hàm dưới màn sương đêm Hà Nội.
12h – tan tiệc. Hình như chưa ai thỏa mãn với party tối nay, hình như trong lòng ai cũng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, hình như mọi người đều cảm nhận được sự chưa hết mình trong bữa tiệc.. Vậy thì còn sức thì ta chiến tiếp thôi.
Một đoàn xe lang thang qua từng con phố Hà Nội vắng teo. Đèn vàng leo lắt hắt qua từng tán cây ướt đẫm sương đêm. Co ro trong áo bông, í ới nói chuyện với nhau qua chiếc khẩu trang bịt kín.
Ở đâu đó có người vừa mới tỉnh rượu; ở đâu đó có 2 anh em ngã xe sõng soài, ở đâu đó có người vừa đặt chân trở lại đất Hà Nội; và ở đâu đó có hơn chục cái đầu đang trảm phong binh pháp, cười nói hí hố đợi những con người kia nhập đoàn..
Tất niên ư? Hình như những cuộc tụ tập mấy anh chị em, ngồi sát bên nhau trên một vỉa hè phố cổ, tay ôm cốc trà chanh ấm nóng, luôn miệng cắn hướng dương và luôn miệng chém gió cười đùa còn vui và ấm áp hơn rất nhiều ấy ý nhỉ?
Đêm về rồi, sương lạnh rơi từng hạt thấm qua từng lớp áo. Hà Nội vẫn vậy, vẫn cái tĩnh lặng cổ kính mà sao những cái nhỏ bé thôi mà đượm tình, đượm yêu thương đến vậy?!?
2h30 sáng khóa cổng vào nhà. Cảm ơn người anh to rất lớn với sự quan tâm chu đáo mà thầm lặng. Hình như em ít nói chuyện kiểu đùa đùa với anh, giữa anh em mình toàn chuyện nghiêm túc ý nhỉ ;))
Chào buổi sáng, ngủ ngon nhé cả nhà. Nợ qua tết những cái ôm thật chặt cho những người anh em chưa kịp gặp trước tết nhé. Hụt hẫng lắm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét