3 tuần nay đâm đầu vào quá nhiều các bữa rượu, tự bản thân chẳng còn tự kiềm chế chính mình như đợt trước.
Đêm tất niên hôm qua cũng vậy. Uống rượu nặng lúc đói và mệt khi chạy cả ngày nên rượu ngấm ngay. Quậy tưng bừng rồi cười phớ lớ.. Nhưng vẫn chẳng hiểu lý do vì sao lúc sau chui vào nhà vệ sinh mà khóc ngon lành với Sôđa, chẳng hiểu có đứa nào chọc vào mình câu gì không. Vì nó vẫn thế, đến lúc tưng tửng rồi chỉ cần 1 mồi lửa nhỏ thôi là sẽ cháy bừng tất cả.
Rồi gây lộn xộn trên quãng đường về để bao người anh, người bạn lo lắng - cơ đấy là còn ngồi sau xe rồi đới. Zơ Zở thật hư.
Chẳng hiểu năm mới sang từ khi nào, chỉ biết lúc đó vẫn đang rưng rức ở nhà chị Linh. Chắc vẫn vụ ban nãy đang tranh thủ mắt ướt. Cả Híp điên mắng mình vs cấm ko cho rượu nữa. Bà chị lo lắng mắng té tát, ông anh thì lại an ủi vỗ về.. Nó đòi ra ngoài, may mà cửa khóa.
Có 1 chút ghen tỵ, có 1 chút dỗi dỗi vớ vẩn của trẻ con. Nó đang hâm mà, nó cần người nói chuyện. Nó ghen tỵ một chút, cũng là cái thứ ghen tỵ của 1 năm về trước khi nó fải nhường xế cho đứa bạn ấy, và rồi năm nay nó fải nhường thêm cả người anh Đại K mà nó rất mực yêu quý - người mà thực sự lúc ý nó cần để nói chuyện. Nó dỗi, uh thì dỗi, rồi nói năng chẳng ra sao, nó lại khiến thêm người nữa bật khóc vì nó. Xót quá, nó càng ngày càng hư rồi..
Cảm giác ghen tỵ thật xấu..
Đột nhiên rơi vào cái thứ mang tên tự kỷ, để rồi tự trách bản thân là sao nó lại làm thế, sao nó lại nói những câu đau lòng đến thế được, và sao nó lại tìm rượu để che đi cái nỗi buồn trong nó. Mà rượu chứ có fải thuốc tàng hình đâu, rượu đã bóc đi hẳn cái lớp ngụy trang tâm trạng của nó, rượu đã cất tiếng với mọi người: Xin giới thiệu: Đây là câu chuyện buồn của Ly Zơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét