[♏] [♋]

[♏] [♋]
Rút cục thì, em vẫn cứ yêu Mùa Thu và Hà Nội mãi thôi… Yêu, như cái cách hồn nhiên của em ấy, rất thật!

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2011

Phải chăng là cuối thu?

Chắc là 1 ngày đáng nhớ nữa nhỉ?

Này, ngoài kia từng cơn gió đang ùa nhau kéo về rồi đấy nhỉ. Tầng 4 trong 1 ngôi nhà, mẹ đi làm, 3 chị em ngồi u ơ với nhau qua khung cửa kính ngắm từng ngọn gió bất chợt ùa qua; giàn hoa mướp vàng rung rinh, chậu phong lan cười khẽ, rồi em lại ngủ ngoan trong vòng tay các chị.

Tan học chiều cuối thu se lạnh, 3 con bé (bé lợn, bé heo, bé trư) tròn tròn mũm mĩm rủ nhau vi vu Hồ Tây rồi cafe Duy Trí – vẫn cái quán với độ cao trần 1m70 mà ChiLo đi ra vào rất vừa vặn, kết nó lắm rồi ý. Nhanh thật bọn m nhỉ, 1 năm rồi đấy, nhớ cái ngày 1 năm trước với bao nhiêu chuyện xảy ra, có cười, có khóc, có đau, có vật vã.. để rồi 1 năm sau ngồi lại với nhau ôn lại đủ thứ chuyện xưa, để rồi xem cái sự thay đổi lâu nay ấy. Những câu chuyện của những con chim lợn thì chẳng bao giờ có mở đầu mà cũng chẳng thấy kết thúc đâu cả. Từ chuyện những ngày đầu Xuân Hòa hít thở, chung gối chăn sang những ngày năm 2 chơi đùa vui vẻ, những lần tụ tập, những cuộc thi, rồi đầu năm 3 « vận hạn » của cả nhóm đến.. rồi năm 4 cảm giác xa rời.. Và cũng cười rất nhiều, chim lợn rất nhiều như bọn nó vẫn hằng như thế. Tương lai rồi sẽ sao nhỉ ? Đứa nào sẽ đi đâu, đứa nào sẽ ở lại ? Đứa nào sẽ mau chóng chuyện chồng con mà bỏ lại cuộc vui, đứa nào sẽ là đứa cuối cùng nhỉ ? Cuộc sống chẳng đâu mà biết trước, cứ để khi nào biết khi đó thôi. Cứ biết rằng ngày này năm ngoái cả lũ đang lang thang Hoàng Thành, cả lũ đang quây quanh 1 con bé khóc tu tu giữa chợ để mà dỗ dành để mà an ủi, cả lũ với những tràng cười phá quán Nguyễn Du lặng tiếng, cả lũ đang lượn lờ Hồ Gươm với cái áo Hà Nội 1000năm, với que kem chen lấn xô đẩy mãi mới mua được, những nụ cười, những lời tâm sự khi ngồi lại ven hồ.. Cứ nghĩ rằng tương lai khó còn những lần gặp gỡ nhưng có đâu biết rằng 1 năm sau – là cái ngày hôm nay này - đã có 3 con bé rủ nhau đi cafe để nhớ lại những lúc buồn vui ấy, cafe để lại ngồi chém gió với nhau, cafe để đón cái lạnh của cơn bão số 6 đang về.. Dù tương lai có như thế nào đi nữa, dù chẳng biết sẽ có điều j xảy ra nhưng hãy giữ lấy thật chặt những kỷ niệm quá khứ ấy, hãy trân trọng những thứ hiện tại ban tặng và cứ hết mình vì tương lai thôi bạn nhé !

Lang thang Nhà Hát To, một mình ngồi chờ khi trời dần xẩm tối, dòng người tan công sở hối hả về với tổ ấm của riêng mình, những hạt mưa bắt đầu lâm thâm rơi, những tin nhắn đang gửi cho vài con người nào đó. Có tin nhắn gửi cho cái con người đang cuồng chân muốn đến Ireland, có tin kể lể trời đang lạnh lắm kèm cái ôm mặt cười > :)<, có tin bay vào tận phương Nam đầy nắng ấm áp, có tin hỏi thăm chân tay què cụt thế nào.. Cứ thế và cứ thế, có một cái bóng thu lu trước cửa Nhà Hát To miệng mỉm cười, ngồi nhí nhoáy nhắn tin trong cơn mưa phùn cuối thu Hà Nội.

Đến giờ cơm rồi, bụng đói meo nhưng căng cả ruột vì uống nước quá liều với 2 nhỏ bạn ban trước; đợi anh chị em đến đủ rồi vội vi vu cầu Chương Dương qua sông ăn uống thôi. Hờ, vẫn chiến dịch ấy, vẫn là những cái đĩa nhỏ nhỏ xinh xinh ấy, mỗi đĩa có 1 tý tẹo nhưng không biết tụi nó xơi hết bao nhiêu lần cái tý đó nữa. Nhân viên cứ dăm fút lại fải vào ặc è bê đĩa ra. Vừa ăn chúng nó vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện, cười đủ thứ cười. Ấm áp.

Bụng no đẫy, chúng ra về trong niềm hân hoan của cả quán. Trời đã về đêm và cơn mưa cũng nặng hạt hơn hẳn. Chẳng muốn mặc áo mưa vì định fiêu du qua cầu Long Biên ngắm cảnh chút xíu, co ro cài hết các khuyu áo khoác, quấn chặt khăn quàng - nó ì èo cái xe nổ máy. Lạnh, gió cứ lùa qua lớp áo mỏng mùa thu ; ướt, mưa cứ ngược chiều thấm đẫm nó dù cho nó co nhỏ người đến đâu đi chăng nữa. Cuối cùng những đứa cứng đầu ấy cũng đã ấm áp trong chiếc áo mưa của riêng mình. Áo mưa đỏ, tớ tí tởn lên cầu… Mưa rơi. Ánh đèn vàng. Cầu Long Biên. Tàu hỏa lăn bánh. Lang thang dưới cơn mưa lạnh cuối thu thế này chỉ thèm có cái ôm thật chặt từ phía sau..

Xe đỗ xịch trước cửa nhà, bố vẫn đang xem tivi chờ con gái ; em Tuni trên phòng vẫn chưa ngủ để chờ chị về hỏi han, bắt chuyện vài câu rồi há miệng cười tít mắt mới ngủ ; trên bàn học nó có 1 đĩa bánh crepe xoài úp kín. Nó mở cửa sổ hóng mưa, nhâm nhi từng chút bánh do con em gái tự làm để phần chị. Lòng chợt vui vì dù đi đâu đi chăng nữa, dù ở đâu có lạnh đến thế nào thì gia đình vẫn là nơi ấm áp nhất để nó tìm về..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét