[♏] [♋]

[♏] [♋]
Rút cục thì, em vẫn cứ yêu Mùa Thu và Hà Nội mãi thôi… Yêu, như cái cách hồn nhiên của em ấy, rất thật!

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

Con trăng tròn Nhâm Thìn đầu tiên

Hôm nay là ngày nắng về đấy nhé, nắng vàng rực rỡ lắm: nắng trải dài từ đầu sân trường đến cuối sân trường, nắng hoe vàng mái tóc, nắng hửng đỏ đôi má hây hây, nắng giấu ai trong đôi mắt mà sao hôm nay chợt dịu dàng..

Là ngày đầu tiên lên trường (bây giờ vô học rồi nên mỗi ngày được đến trường – cho dù không được học – vẫn là một ngày vui) nên cũng cảm giác hứng khởi lắm >.< Đề tài khóa luận được duyệt ngon lành, cơ mà do lỗi in ấn nên cứ chạy ra chạy vào in lại.

Bất chợt yêu nắng quá, cái nắng ấm đầu tiên sau cả đợt lạnh kéo dài khủng khiếp. Nắng về sấy khô con người đang ẩm mốc và sũng nước vì thứ mưa xuân lủn phủn dầm dề, nắng về sưởi ấm bao phần lạnh ngắt đã trở nên cau có và khó chịu từng ngày.. Nắng vàng trải dài trong nụ cười hết cỡ của bạn bè anh em..

Mà hôm nay là Rằm tháng Giêng nhỉ. Trời nắng vàng thế này thì hoàng hôn Hồ Tây chắc đẹp phải biết. Rồi chợt nhớ về cái hẹn hoàng hôn ngày nắng về... Có một chút mà cũng xích mích, cũng khó chịu :-( Dạo này làm sao vậy nhỉ?? Biết làm sao. Cứ đổ hết lỗi cho mình đi, dạo này mình dấm dớ mà, dạo này “mình ổn” mà, rồi sẽ “không sao cả”. Uh, sẽ không sao cả, trời hôm nay làm gì có sao, mà có sao thì có ai biết?!?

Vội quệt khô mọi thứ để bước vào nhà với khuôn mặt vui tươi nhất có thể.

Cúng Rằm xong xách xe đi học sớm cả tiếng đồng hồ.

Hoàng hôn Hồ Tây – có thể lỡ hẹn với ai đó chứ đừng tự lỡ hẹn với bản thân!

Hoàng hôn Hồ Tây – mặt trời đỏ tan dần trong làn sương mỏng manh nhường chỗ cho nàng trăng tròn trắng tinh khôi. Trăng in hình trên mặt hồ lặng gió, trăng lặng lẽ ngắm nhìn một cô bé cũng đang lặng lẽ ngắm trăng. Cả mặt hồ phía trước bỗng trở nên mênh mang huyền ảo, dòng người giờ tan tầm đông đúc còi xe inh ỏi cũng trở nên yên ắng lạ thường, mọi thứ tưởng như rơi vào khoảng lặng của tự nhiên; cảm giác giờ đây chỉ còn mặt hồ, ghế đá, xe máy một mũ, cô bé và nàng trăng. Cảm giác lạ thật đấy, thoải mái được bộc lộ cảm xúc mà không khiến ai lo lắng, thoải mái để thả hết những dấm dớ trong lòng mà không ảnh hưởng đến ai..


Uh thì “không sao cả”, sẽ không sao cả phải không? Tắt nắng một lúc rồi, trời đã tối, cười nhẹ một cái, quệt nhẹ một cái, dựng xe và đến lớp...

---

Miếng cơm khô khó nuốt, miếng bưởi cả nhà kêu ngon bỗng trở nên đắng lạ kỳ..

--
Khi sắp kết thúc mấy dòng dấm dớ trên bỗng nhận được tin nhắn từ phương Nam – có lẽ nắng ngày rằm hôm nay chưa đủ sưởi khô tất cả nên nàng trăng bảo gửi thêm cho cô bé ít nắng phương Nam?
--
Cười "hì" vài cái. Cái dấm dớ đó - chẳng biết ra sao nữa, tạm gác lại 1 chút đã nhỉ. Nghiệm ra rằng: với bất kỳ ai cũng vậy thôi, sợi dây mối quan hệ đang căng thẳng sẽ đứt phựt ở chính giữa nếu cả 2 luôn ra sức kéo mà không để ý và nhường nhịn đối phương một chút. Mình mệt rồi và mình chẳng muốn nghĩ gì nữa :)

Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, trăng tròn và mặt hồ lặng gió  ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét