Những ngôi nhà và những đứa con
Lại một lần nữa di chuyển chỗ ở, lại một lần nữa chuyển tới một ngôi nhà mới với những thứ mới tinh, những thói quen mới, những người hàng xóm mới, những mối quan hệ mới; lại một lần nữa chia tay nơi sáng đi tối về để sáng đi tối về tại 1 địa điểm khác. Nhanh thật!
Mà kể ra những lần chuyển nhà của nhà mình đều gắn liền với những đứa con trong gia đình.
Nếu có ước muốn, chỉ xin rằng có đc chiếc vé về lại tuổi thơ...
Năm 96, cuộc sống bắt đầu khấm khá, mẹ vừa một chân kiến trúc sư trong bộ– đúng ước mơ của mẹ, lại vừa tiếp tục bán cây ngoài chợ - tiếng tăm cũng bắt đầu có, vợ chồng Tuấn Linh đã nổi danh ầm ầm ngoài chợ Bưởi rồi ý :D; bố ổn định công việc hành chính trong phường, vừa làm vừa hoạt động công tác Đoàn, vừa hàng ngày chăm cây cho vợ bán hàng. Và năm đó em Hoàng Hà ra đời, 1 năm sau bố mẹ xây nhà mới. Chuyển nhà, mà chính ra là dọn lên nhà mới thôi, nhà mới cạnh nhà cũ mà :D Kỷ niệm ở căn nhà này nhiều quá đỗi để có thể kể hết. Những năm tháng nơi đó đã gắn chặt với đời học sinh của mình, từ những ngày lớp 1 trường làng ngây ngô, qua cấp 2 Chu với những người bạn từ nhiều nơi rồi sang Chu 3 có thêm những người bạn bè thân thiết (nếu để nói thì nhà đó thường xuyên là địa điểm tụ tập của bạn bè các cấp :)) ), rồi những ngày tháng ôn thi tốt nghiệp, ôn thi đại học căng thẳng.. Góc sân và khoảng trời, cây khế, hàng cau, những lụm hoa và chiếc võng. Nhớ mùi hoa cau thoang thoảng khắp ngõ, nhớ mùi hoa sữa nồng nàn luồn ngách khe nhà chui tận vào phòng nó, ngược xuôi mùi ngọc lan dịu nhẹ.. Nơi đó..
Hết năm 1 đại học, cả nhà nó chuyển lên Hoàng Hoa Thám vì một vài lý do khách quan và chủ quan. Trước khi chuyển nhà, bị buồn mất cả mấy tháng; buồn thật mà, buồn vì phải xa căn nhà đã sống quá lâu, buồn vì thói quen đã gắn quá chặt cho một đứa hoài niệm và tham lam luôn muốn giữ lại mọi thứ như nó.. Đi rồi, lòng luôn hướng về Võng Thị, “bố mẹ ơi, chuyển vậy thôi nhưng chắc chắn có ngày con sẽ về lại Võng Thị”. Nói như vậy không có nghĩa là không yêu căn nhà mới này. Sống mãi thành quen, lại nảy sinh tình cảm với nơi đây, “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”. Được 1 năm, em Gia Tùng ra đời trong niềm hân hoan của cả dòng họ. Bố mẹ cố gắng đứa thứ 3 cả chục năm trời, bố tự rút khỏi Đảng, bỏ cả việc ngoài phường để mẹ khỏi áy náy sinh con thứ 3. Thế mà khi mọi nỗ lực tưởng chừng vô vọng, khi mà bố mẹ chấp nhận cái sự chị Khánh Ly sẽ thờ cúng bố mẹ rồi thì em Tùng lại đến với gia đình, bất ngờ, bất chợt và vô cùng đáng yêu. “Về Võng Thị, nhé!” – ko phải có Tùng mới về Võng Thị đâu, vì lòng bồn chồn, vì thương nhớ nội ngoại quá nên ko ở xa được nữa, về thôi nhé cả nhà! Tròn đúng 2 năm nhỉ, 2 năm mà quá nhiều sự kiện. Mà khi chuyển lên đây mới bắt đầu quen Hạc hay sao ý. Uh. Thời gian “làm” Hạc là thời gian sống ở đây, nhưng bây h thì..., thôi chuyển nhé! Dù tiếc cái ban công đầy nắng gió, dù tiếc cái góc cho cô bé Zơ ngồi tự kỷ ngắm trăng sao, tiếc cái hành lang rộn vang tiếng cười cảu lũ bạn thì cũng phải đi nhé, đi rồi sẽ tạo ra nhiều góc như thế ở nhiều nơi như thế!
Nhanh lắm, thời gian thấm thoắt thoi đưa. Sẽ lại là 1 nơi mới mà không mới. Một căn nhà mới nhưng là quen giữa khu làng Võng năm xưa, là quen giữa họ hàng bên cạnh, là quen trong cùng khu tổ dân phố ấy. Ngôi nhà cũ 19 năm nó từng ở cách đó mấy nhà, rồi cây hoa sữa đầu hồi sẽ nồng nàn, mùi hương sẽ luồn lách tìm đến với nó, hàng cau ấy rồi lại đơm bông, rồi lại thoang thoảng những sớm hè, bầy chim sẽ lại chuyền cành gọi nhau ríu rít ý :)
Làng Võng ơi, người con của làng sắp về rồi đây!
Hoàng Hoa Thám, tối ngày 27/9/2011, ngày cuối cùng ở nơi đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét