Nhớ cái khoảng thời gian này của 2 năm trước, nuối tiếc lắm khi phải chuyển khỏi căn nhà mà mình sinh ra và lớn lên, phải xa cái khu làng tĩnh mịch mà đã gắn bó từ thưở bé.. Chuyển đi cũng chẳng xa lắm nhưng có lẽ đó là cái mốc đánh dấu quá nhiều thứ.
21 năm trời, bảo là có nhiều bước ngoặt lớn thì không phải nhưng thú thực là trong gần 21 năm cuộc sống của con bé sinh viên chưa đủ trưởng thành ấy đã gặp nhiều lối rẽ nhỏ, hay có khi chỉ là cái đường uốn cong cong theo hướng khác – nhìn nhận 1 hồi, con đường nó đã đi có nhiều đoạn cong ra phết.
Hết sinh viên năm 1, nhà nó chuyển. Nơi ở mới, vài chuyện mới, bố mẹ cũng thay đổi nhiều hướng làm ăn, 2 chị em cũng có thêm nhiều bạn bè mới – đặc biệt là những người bạn Hạc, sự chín hơn, trưởng thành hơn đôi chút, những cuộc thi; và quan trọng nhất là gia đình đã đón thêm 1 thành viên mới (cái này là vô tình thôi nhưng ngẫm lại qua 2 năm kể ra cũng đúng thật)
Hết sinh viên năm 3, mới dập dòm vào năm 4 năm cuối cùng của đời sinh viên, nhà nó lại chuyển. Không chuyển về nhà cũ nhưng được cái chuyển về khu làng cũ, gần nội gần ngoại, gần các chú cô.. Chẳng biết liệu lần chuyển này có cái j thay đổi ko nhỉ? Bố đang xây dựng 1 nền kỷ luật mới cho 2 chị, cũng vì có thêm e Tuni nên bây h fải nghiêm hơn. Bố áp cho 2 chị fải theo những cái bố nghĩ - mệt não - nhưng có lẽ nó sẽ tốt hơn cho cái gọi là tương lai?? Cá tính? Cái tôi? Thôi tạm thời thì dẹp hết đi nhé! Đã lòng vòng quanh cái nhà mới và đã kiếm được nhiều góc khuất cho cái Zơ zở thi thoảng ngồi tê ca xả xì troẹt rồi.
Ơ, mà 2 năm trước khi xa nhà cũ, nhớ nó lắm nhé! Liệu lần này có nhớ cái nhà này ko nhỉ? Phòng tầng 2 rộng mênh mông mà hồi mới đến phải ngủ 1 mình, sợ ma dã man. Cái ngách hành lang tầng 1 năm ngoái nuôi Roo vs Tee (rút cục thì 2 em ấy cũng đc xào nấu thành món Rôti =)) ). Cái cầu thang riêng từ cổng lên fòng mình, bao nhiêu bạn bè ra vào bao nhiêu lượt. Cái phòng ngủ rộng rãi để cho A3 biến thành lầu ChiLo với những lần ăn uống chật kín nhà, cả lũ nằm dài la liệt, hay lúc sau dẹp hết đồ cùng nhau tập khiêu vũ. Cái hè năm ngoái fòng ý được dọn gọn gàng … để Hạc lấy chỗ làm địa điểm tập kết; những ngày phân loại đồ, những gói thùng nhỏ to, những bao kẹo túi đường và cả chuột kiến. Phòng khách thành chỗ để mấy chục cái xe chen lấn xô đẩy. Hiza. Cái phòng nhỏ bên cạnh nhiều lần kẹt khóa khiến mình phải sử dụng võ nghệ chui trèo vào trong khiến 2 đứa Á Âu mắt tròn mắt dẹt gọi mình là Superwoman.. Cái ban công đầy nắng và gió. Những tối gió mát trăng thanh hay những đêm mùa đông trở gió, vẫn có 1 con bé vắt vẻo ngồi ngắm trời mây. Gốc hoa hay bụi cỏ.. Hầy, cũng khá nhiều kỷ niệm cho nơi đây.
Thôi thì dứt hết. Cái tuổi nay đây mai đó, cái tuổi con ngựa sớm đi tối về thì không nên vương lại những mối tình trên đường nó đi. Hãy cứ nhẹ nhàng sống, hãy sống mà đừng chờ đợi cái j. Cứ hết mình vậy thôi, nhé!
“Im lặng không có nghĩa là dừng yêu thương.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét