Thứ 7, 7 đứa rủ nhau lên Phú Thọ chơi, qua thăm Đền Hùng rồi về thịt chó cuối tháng ♥ 7 khăn rằn: 2 xanh, 2 đỏ, 2 tím, 1 đen. 7 đứa: 1 sn 86, 2 sn 89, 2 sn 90, 2 sn 91. 7 người: 3 xe đi đôi và 1 xe đi đơn.7h sáng khởi hành và 7h tối về đến đất Hà Nội. Đi tổng cộng tròn đúng 170km. Nhiều cái đáng nhớ và bây giờ đôi chân mỏi dừ =.=
Mặt trời lên bên đường cao tốc Nội Bài. Đoạn đường đi fiêu du 1 mình, có lúc bay lên 90km/h, có lúc đều đều tay số 70km/h, đầu óc hỗn loạn. Đường Việt Trì đẹp thôi rồi, đường vắng, nắng vàng, trời xanh, mây trắng, lúa chín vàng rộm và trải dài đến ngút tầm mắt ♥ Đền Hùng vs nhiều trò lố đủ thể loại, ảnh ọt dìm hàng các kiểu. Thịt chó nhà Hí Hửng thiếu dung môi hòa tan, cơ mà vẫn hoành tá tràng, những tràng cười xé vải bất tận. Hoàng hôn về đỏ lựng bên con đường Việt Trì - Vĩnh Yên. Người anh và những câu chuyện ♥
Cảm ơn các anh em nhé ♥
Một ngày chẳng gọi là quá dài mà cũng ko là quá ngắn, đó gọi là "dài vừa đủ" :)
Tự xế bản thân mình vì đi lẻ, xác định chỉ làm ôm chuyên nghiệp hoặc đi xe 1 mình. Trong đầu nó nghĩ loạn xị ngậu đủ mọi thứ chuyện, đã đấu tranh rất nhiều liệu có nên quay đầu xe trở về Hà Nội ko, rồi có khi buông lơi đầu óc tự cho fép bản thân nó vít ga lên hơn 90km/h – cái trò mà nó cho là thiếu trách nhiệm với gia đình, đùa giỡn tính mạng bản thân. Cứ miên man thế nào mà gần tới nơi cả lũ chúng nó đến, thôi thì bước chân theo và vui cùng mọi người.
Đây là 1 chuyến đi chơi không phải quá dài cho nó, mọi hoạt động đi qua đêm và về nhà sau giờ ăn tối fải báo cáo và xin fép nên nó rất cố gắng đi trong khoảng cho fép; và fải bảo đảm an toàn cho bản thân, ko đc xuất hiện trước bố mẹ với bất kỳ vết xước xẹo nào với bất kỳ lý do nào nữa - thời gian vừa qua nó đi xe ẩu quá, đi chơi xa cũng ngã lên ngã xuống, rồi vụ mất giọng nữa.. bố mẹ ko hề thích tẹo nào.
Đây cũng là 1 chuyến đi chơi không fải quá ngắn, thời gian dành cho vụ Việt Trì này là khá lớn trong cái khoảng thời gian ít ỏi nó có. Bài tập nhóm cứ đang vứt đấy chưa muốn làm. Việc nhà đang bừa bộn ngổn ngang cũng vứt hết lại. Kệ.
Nhưng đó là 1 chuyến đi chơi “dài vừa đủ”. Vừa đủ trong thời gian, vừa đủ trong không gian, vừa đủ trong sức khỏe mà nó có. Chuyến này cũng vừa đủ để thả lỏng cơ thể, thả lỏng suy nghĩ, thả lỏng mọi thứ mà nó đã nắm chặt quá trong thời gian qua..
Là một con ngựa còn non, còn quá ham chơi, còn quá fiêu du cùng tháng năm rồi đột nhiên nó dừng tất cả lại, nó rút lui khỏi mọi vui thú, nó tự ép mình fải bị buộc cổ 1 chỗ để ngắm nhìn chúng bạn. Chẳng hỏi cũng biết sự khó chịu dường nào ở đôi chân này, bứt rứt và chẳng yên, chân vẫn muốn chạy, im đi, mày ko được nhúc nhích, nếu mày nhúc nhích là t ko thể làm gì được đâu, đừng gây khó cho tao nữa, xin đấy..
Là một Zơ nhiệt tình hết mình, bỗng dưng tự gò mình lại để trở thành 1 đứa tự kỷ cấp độ nặng, tự xa lánh mình với đời, tự xa lánh mình với mọi người, nặng nề trong suy nghĩ và khó khăn trong hành động. Nó chẳng còn là chính nó, nó đeo lên mặt cái mặt nạ quá méo mó, khoác lên vai tấm phục trang kỳ dị, nó trở thành 1 đứa zở hơi đúng nghĩa. Vài người bắt đầu lo, vài người khác bắt đầu lắng, họ kiếm tìm một hình bóng của Zơ năm xưa? Vai diễn này quá nặng, nó ko còn kham được. Buông rơi..
Chuyến đi là vừa đủ cho nó có khoảng thời gian riêng để nghĩ nhiều thứ, đắn đo nhiều thứ. Nó xa rời thủ đô nơi có hương sữa nồng nàn, thứ mà đã và đang tấn công não bộ nó từ đầu mùa thu đến nay, nó tìm đến với nông thôn nơi có nắng vàng, có mây trắng, có những mái nhà rêu phong, có đường làng đầy rơm rạ mới gặt cùng những bãi phân trâu bò điển hình của miền quê Bắc Bộ, có những ngọn gió vi vu, có những cánh đồng lúa vào mùa gặt vàng rộm ngút tầm mắt.. Nhẹ nhàng đầu óc cho tất cả, sắp xếp ổn định mọi thứ cho tất cả.
Chuyến đi cũng là vừa đủ cho nó để nói chuyện với người anh. Hì. Chỉ là đại diện 1 người trong rất nhiều anh chị em trong gia đình này; nói chung cũng nhiều chuyện, nhưng đủ để nó tìm được yếu tố giúp cân bằng mấy thứ.
Có 2 đứa Zơ mà Hạc biết:
Đầu tiên là Zơ của các chương trình, khó tính dã man, cái j cũng muốn cầu toàn, ko muốn j xảy ra sai sót. Các bạn sợ, các bạn ghét 1 đứa Zơ chương trình thì cũng phải thôi, khó tính như bà cố vậy cơ mà. Không bạn nào trong BĐH mong muốn những TNV tham gia CLB lại ko ưa mình như vậy đâu. Nhưng vì cái chung, họ đã phải hy sinh nhiều, kể cả những mong muốn vui chơi, mong muốn thoải mái hết mình như bất cứ 1 bạn TNV không bị gán trách nhiệm nào khác. Đến bây h, khi trách nhiệm đã được chuyển giao hết thì nó có thể nói rằng: 14 tháng ấy, trong mọi chtr nó làm, nó đều ép mình dùng Trách nhiệm nhiều hơn sự nhiệt tình của chính bản thân nó. Khi con người làm việc với trách nhiệm, với nghĩa vụ thì họ sẽ cảm thấy áp lực nặng nề hơn phải ko? Nhưng đó là lời hứa của nó, lời hứa cho 1 năm, đã hứa thì nó sẽ fải làm cho tròn lời hứa, làm hết sức, làm hết khả năng.. Chữ Lý và chữ Tình – như nhiều lần nó viết note – áp lực của Trách nhiệm sẽ fải chọn chữ Lý mà hy sinh đi cái Tình giữa những người anh chị em. Có những thói quen không hay cần phải sửa đổi, Trách nhiệm lại ra mặt để đưa nó thành nguyên tắc chung của mọi hoạt động để rồi bản thân nhận lại những lời trách móc của những người thân thương vì nó quá cứng nhắc, quá áp đặt. Còn rất nhiều nữa những thứ mà Trách nhiệm fải làm, những thứ mà Nhiệt tình và Mong muốn cống hiến không fải làm,và cũng không thể làm.
Buông.. Vì cả khách quan và chủ quan..
Xin lỗi mọi người vì con đường chưa đi được trọn vẹn. Xin lỗi các chị em vì mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu mà có đứa fải thả tay. Xin lỗi mọi người vì thời gian chữ Trách nhiệm đương vị, nó chưa thể làm mọi người hiểu được tại sao phải khó khăn, fải cứng nhắc như thế. Day dứt nhiều lắm cái việc nó đi mà chưa trọn vẹn mọi thứ.
Bên cạnh đấy lại là một Zơ của anh em bạn bè. Bản tính ham chơi khiến nó ko bỏ qua mọi cuộc vui nào, cái khả năng nói lắm tâm sự nhiều khiến nhiều bạn chẳng e dè nó, sự lăng xăng khiến nó làm nhiều thứ mà nó chẳng bao h nghĩ nó lại làm đc siêu phàm như vậy. Là cái sọt rác ngồi im lặng cho những đứa có nỗi buồn cần vứt đi. Là cái tên cho mấy đứa khác nghĩ đến khi có niềm vui cần chia sẻ. Là nụ cười khi có ai đó cần kiếm tìm sự lạc quan. Là tràng cười sảng khoái, mắt nhắm tịt khi ngồi chém gió với anh em. Là cái ôm bất kể thời tiết nóng lạnh thế nào. Những vụ tụ tập, những lần café, trà đá chém gió, những vụ sinh nhật hay chia tay.. Sống hết mình, chơi hết sức, thoải mái khi được là chính mình. Cứ chơi đi rồi tối về sạc pin, mai lại chạy tiếp!
Có lẽ đây là con người mà mọi người nhớ đến Zơ nhiều hơn hả? – Tất nhiên, từ nãy đến giờ toàn kể cái tốt, cái vui của cái Zơ thứ 2 cơ mà, làm j mà chẳng thích =)) Nói vậy thôi, cũng có cái nọ cái kia cần điều chỉnh và sửa đổi. Dù sao thì, Zơ thứ 2 cũng chẳng hoàn hảo, nhưng đó là Zơ thực. Nhưng thực đến đâu thì cũng có lúc fải nơi tay.. Vì cả khách quan và chủ quan..
Không thể chạy thật nhanh để lo lắng mọi thứ trên con đường này thì ta có nhiều cách lắm nhá: có thể dừng lại nghỉ 1 tẹo rồi lại theo bước mọi người nhé; có thể bước chậm lại 1 chút này để khỏi mệt hơn như khi bước nhanh; có thể rẽ tạm đi lối khác để giải quyết các cái khách quan và chủ quan kia, bao h ngon lành thì lại nhập làn đường nhé; hoặc có thể đi hẳn 1 con đường khác – con đường mà chắc sẽ chẳng bao h gặp con đường cũ nữa – nhưng thời buổi CNTT hiện đại, vẫn cứ dõi theo những nhịp chân trên đường cũ, để yên tâm, để vững bước.. Nhiều cách lắm, và có lẽ bản thân đã chọn đc cho mình 1 cách. Hì.
1 lần là Hạc, mãi mãi là Hạc. Nhưng có những người bạn Hạc không còn đơn thuần là những tình nguyện viên cùng trong tổ chức, mà chúng tôi đã trở thành những người anh, người chị, người bạn, người em thân thiết của nhau, coi nhau như ruột thịt.
Thật vui để nói rằng : Ngày hôm qua được ngồi Nguyễn Du với 2 thằng anh cùng 1 thằng bạn cùng 1 bà chị sắp làm chị dâu ý. Ngày hôm nay còn vui hơn nữa nhé, được đi chơi Việt Trì với mấy ông anh tớ này, với con bạn và mấy con em nhí nhố nữa, được thằng anh zai lo lắng bắt ngồi sau lưng xe bằng được trên con đường về. Về đến nhà vừa tắm xong, chưa kịp cơm tối đã bị 1 thằng anh khác lôi kéo đi ăn tối, rồi hít hà cái hương sữa Hồ Tây <3
Còn nhiều anh chị em thân thiết lắm nhé! Cơ mà hiện tại, Sister & Brother quan trọng nhất của đời tớ là em Hà Gà và em Tùng Tuni nhà tớ cơ <3
Con ngựa bị buộc dây cạnh trại để người quản ngựa dễ dàng tìm thấy nó lúc cần và để người quản ngựa có thể giúp nó chọn bộ yên cương vừa vặn. Vui chơi chán rồi cũng có lúc nó dừng lại để gặm cỏ, để thưởng thức cái vị cuộc sống nhàn nhã và để làm những công việc mà quản ngựa giao cho – chứ ko mua ngựa về làm j. Ngựa này hãy ngoan ở đây gặm cỏ non tơ và dõi theo những lớp ngựa non (bé hơn nó) bắt đầu tập luyện phi nước kiệu trên con đường xa, hay hí vang trong khu rừng thẳm nhé! Tối tối đến ngựa sẽ được thả trong bãi, nó sẽ cùng các anh chị em ngựa vui chơi thật hào hứng, trong khuôn khổ bãi chăn ngựa có rào gỗ thôi. Rùi quản ngựa sẽ thả dây nó cho nó phóng khoáng chạy nhảy vui đùa trên thảo nguyên đầy nắng gió kia ý, nhưng khi đó ngựa ta fải là 1 con ngựa có bộ yên cương thật tốt, và phải thật rõ những mối hiểm nguy từ bầy sói, từ những bẫy thú trong rừng.. Phải thật trưởng thành nhé ngựa để quản ngựa không phải thất vọng khi đã mua, đã nuôi dưỡng và huấn luyện 1 con ngựa tồi đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét