[♏] [♋]

[♏] [♋]
Rút cục thì, em vẫn cứ yêu Mùa Thu và Hà Nội mãi thôi… Yêu, như cái cách hồn nhiên của em ấy, rất thật!

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

Mình tin là mình làm được thì mình sẽ làm được

26/11

Một đứa con gái cận thị chạy xe dọc đường cao tốc lúc nhá nhem tối, bụi mù mịt, rồi phi xe xuyên cánh đồng xung quanh toàn tiếng ếch nhái kêu, 2 gương chiếu hậu soi một màu tối om của màn đêm đen kịt - còn phía trên nhấp nháy 1 đốm đỏ đuôi xe đi trước, đường qua làng không một bóng người le lói ánh đèn của vài căn nhà đang đóng kín cửa tránh gió đông lạnh, con đường mấy chục km nhiều ngã rẽ lâu lắm không đi mà nay chỉ còn thoang thoáng nhớ.. Đi theo cảm giác, rẽ theo những ký ức đang cố gắng moi móc về. Đến điểm cuối cùng, cảm giác lúc đó là gì nhỉ?

* Mọi thứ - hãy tin tưởng ở chính bản thân mình! Mình tin là mình làm được thì mình sẽ làm được ;)

Hôm qua biết điều nhét đạo cụ trong người rồi, có đứa nào lao ra là sẵn sàng cởi khóa áo ngoài, rút đoản kiếm đấy ;))

=> Một ngày thứ 7 xong việc ở Hà Nội vội vã lên đường về nhà con bạn, tắc đường trên cao tốc, qua màn đêm đen và cuối cùng cũng đến nơi. Cảm giác thích thú và tự sướng bản thân. Thế thôi :)

---

27/11

Giờ này tối qua có 4 con bé đang dạo bộ đường Tam Hồng, buôn chuyện ầm ĩ, cười vang phố đêm, rồi ríu rít thậm thò chém gió tiếp ngoài hiên nhà Bủm, đêm về lại thủ thỉ buôn vài câu chuyện con gái, khi sau rủ nhau xem phim kinh dị. Lâu rồi mới đc ngủ đêm vs tụi nó, lâu rồi mới đc tắm mồ hôi mướt mát trong chăn mà không dám đạp chăn ra vì sợ.. muỗi đốt đấy =)))

Trưa nay ăn xong lại lên đường về Hà Nội luôn. Hôm qua đi buổi tối, hôm nay lại về giữa trưa, mình bắt đầu sợ mình về cái độ ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm đấy. Nói gở mồm chứ con gái dặm trường nhỡ có làm sao...?!?

Chẳng hiểu mục đích cuộc sống của mình là gì nhỉ? Chưa quan tâm lắm đến sự nghiệp, cứ chần chừ mãi cái vụ "lên đường", mà chỉ vui thú với những chuyến đi, thèm những lần được hoang dại như thế, thèm những lần được thoải mái làm theo ý thích cá nhân, chỉ muốn làm và làm hết mình những thứ ưa thích, chỉ muốn lang thang, được bên bạn bè, thích hết mình vì những người xung quanh.

Bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì, ngày tháng vội đi đôi khi không như ý? Mình là ai? Mình là gì?

Cuối ngày chủ nhật, về lại Hà Nội, lại mải mê với những chiến cuộc gây quỹ, bỗng dưng chán chán cái gì đó, bỗng dưng mệt mệt cái gì đó. Có phải mệt mỏi cơ thể vì gần 2 ngày vật lộn? Hay mệt não vì cái gì đó. Bỗng chốc thèm có cái gì đó để tựa vào, có ai đó để dựa dẫm.. Nhưng mà khó, hình ảnh 1 đứa tự lập quá, độc lập quá, lúc nào cũng mạnh mẽ và điều gì cũng làm đc 1 mình đã in sâu vào tâm trí mọi người rồi. Những người mạnh mẽ ấy thì đâu gặp gì khó khăn, đâu cần ai giúp đỡ?!? Có lẽ..

Bỗng dưng còn mệt não vì những lời nói, vì những suy nghĩ..

Thèm những lời động viên, những nụ cười chia sẻ, những cái nắm tay và những cái ôm động viên.. Sao mà khó vậy.

Cố gắng đi!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét