Từ trước đến giờ mọi thứ chưa bao giờ được coi là ổn. Mối tình đầu đã qua - với anh nó luôn là một kỷ niệm không bao giờ phai nhạt, còn với cô nó là một bức tường thành ký ức chẳng thể vượt qua nổi. Cô sợ nó, cô e dè nó. Cô nghĩ thôi thì mình cứ quý anh và cứ thương anh đến đâu hay đến đó vậy. Rồi thời gian nhẹ nhàng trôi, một cô gái trẻ trung xinh xắn xuất hiện làm cô nhận ra tình cảm nơi anh không thực lòng với cô như cô nghĩ. Cô vụn vỡ trong cơn bão hè năm ấy. Cơn bão hè sớm qua đi nhưng cô đã chọn cách kết thúc. Tưởng như kết thúc đi cho nhẹ nhàng đôi bên. Tưởng như thời gian và khoảng cách cùng hố đen tội lỗi ấy sẽ khiến cô quên đi tất cả. Nhưng chúng chẳng có nghĩa lý gì cả khi cô lại là người dễ xiêu lòng bởi vài.lần.anh.muốn.gặp.gỡ.nói.chuyện và thực sự thì trong cô vẫn thương anh - thương anh để đó.. Sao cô cứ thương vô điều kiện, sao cô cứ luôn dành trọn tình mến yêu - một cách mù quáng, dại khờ và thầm lặng như vậy. Những tưởng.. Nhưng rồi.. Vào một ngày, một giọng nói miền Trung ngọt ngào xuất hiện. Quá bàng hoàng và bất ngờ bởi điều đó cũng diễn ra cùng lúc với những yêu thương cô đang nhận được. Anh đã cảnh báo cô về sự vô địch đểu của mình mà sao cô vẫn cứ khờ dại đến vậy.
Dành cho cô gái giọng miền Trung ngọt ngào: Cám ơn em đã xuất hiện để thức tỉnh sự mù quáng nơi cô ấy bấy lâu. Có lẽ em sẽ là cơn mưa cuối hạ dầm dề dai dẳng và mong rằng sẽ không mau tan như cơn bão hè xuất hiện ngay trước em, hy vọng người đó không trêu đùa tình cảm của em như đã từng với cô ấy.
Còn mùa thu sẽ luôn là của cô ấy - mùa đẹp - mùa buồn - mùa thương nhau để đó..
Thương - nhẹ nhàng vững bền như những con sóng
Yêu - mạnh mẽ như bão tố rồi chóng tan
Ảnh: Bóng nắng Quan Lạn 2013. Thi thoảng hâm hâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét