Số phận giống như con tàu chở hạnh phúc, không phải lúc nào cũng cập đúng bến bình yên. Có những con tàu rụt rè mà không tới bến, để rồi theo hải lưu mà cuốn tới chỗ khó được bình yên. Có bến nằm yên đợi chờ tàu đến, hóa ra thanh bình không tới mà là gió cuốn mưa sa. Để rồi lúc nhận ra đằng sau mình là bao nhiêu sóng gió, tăm tối và đau khổ, mới lại thấy nhau. Chỉ thấy được thôi, bởi thời gian lặng lẽ và vô tình, dựng lên cả một đại dương cách biệt. Lúc đấy mới hiểu một cái nắm tay mà rụt rè không dám khi xưa, nay là cả một góc trời tiếc nuối. Phải chăng đấy là lý do để có những người cứ muốn mãi ra đi, không chịu làm bến tàu đợi chờ hạnh phúc?
- Lý Sơn 2013 -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét