Gần 1 tháng – Cảm giác như mới ngay đây thôi. Gần 1 tháng cho tình yêu và nỗi nhớ lắng dịu lại; gần 1 tháng để ngày hôm nay chợt bùng cháy lên cho dù thời tiết Hà Nội đang lạnh lẽo mưa giông, cho dù trời Hà Nội đang xám xịt mây mù như thế này..
Cảm giác khi nhận được những tin nhắn với những cái ôm thật chặt từ nơi phương xa đầy nắng ấm áp ấy..
Cảm giác khi lần đầu tiên gặp người anh, thật lạ lẫm mà cũng thật thân quen như anh trai đi xa mới về..
Cảm giác khi mùi sầu riêng của miền Tây chợt tan trong miệng, khi cái kỷ niệm fiêu du Nam Bộ lại ùa về trong nỗi nhớ..Cảm giác khi 2 thứ rượu Nậm Pung xứ Bắc và Chuối Hột phương Nam hòa thành một, khi 2 miền hội tụ..
Cảm giác khi nhận được món quà của những con người Sài Gòn thân thương ấy. Là cái túi nhỏ nhỏ xinh xinh treo móc khóa; là cô gái Việt Nam đẹp không cần son phấn – em chọn riêng mình em áo dài duyên dáng ; là socola cho dù bị quằn quại sau khi lôi khỏi tủ lạnh nhà ai đó để gửi ra Bắc cho cái đứa tê ca gặm nhấm mỗi khi tê ca; là cái bút chì khắc tên LyZơ Zở Hơi; và đặc biệt là «Sài Gòn nhớ…» với cái lời gửi «Thân tặng Zơ» giản dị, nhẹ nhàng đến thế mà chợt nao lòng người đến thế..
Cảm giác phấn chấn đến lạ lùng, sự thân thuộc, cái vị tê tê, quá đỗi ngỡ ngàng, cay mắt rồi muốn òa khóc ngay tại mâm rượu khi nhìn thấy chữ «Thân tặng Zơ» ấy. Đã ôm thật chặt nó không rời vì chỉ sợ lỏng tay 1 chút thôi sẽ để rơi mất cái tình cảm nồng nàn mà anh chị em miền Nam thân tặng nó. Đến bây giờ về nhà rồi mà cảm xúc vẫn lâng lâng khó tả. Nghe đĩa nhạc, cảm xúc qua ngày hôm nay đang rất hỗn độn và chẳng theo 1 thứ tự nào cả, nó lại vào facebook như một thói quen cố hữu hàng ngày, chợt thấy cái ava mặt mình, ơ, nhưng ko fải facebook mình mà?!? Là fb của nhỏ tình nhân nơi fương xa ấy. Cái bức ảnh đại diện với caption: "Có những người đi qua cuộc đời bạn và ghi dấu lại, dù chỉ là một lần" Biết làm sao bây h? Vỡ òa mọi thứ. Thực sự tớ là con người mau nước mắt mà, bắt đền, bắt đền miền Nam đấy!
Miền Nam ơi, nhớ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét