Hà Nội, một chiều lang thang...
Lang thang một cách vô định, cứ đi, cứ mặc gió thổi vào mặt làm tóc rối tứ tung, cứ nhìn dòng người, hối hả có, chậm chạp có, đường phố Hà Nội dường như lúc nào cũng ồn ào và tấp nập như vậy. Tiếng cười đùa í ới gọi nhau khắp nơi, đi khắp các ngả đường, lại chọn cho mình một nơi dừng chân, một quán cóc nhỏ, không ồn ào, vắng lặng và có thể ngồi đó quan sát hết tất cả mọi thứ...Muốn giữ nét yên bình cho riêng mình, muốn một chút tĩnh lặng của ngày vội vã.
Hà Nội một buổi chiều sau cơn mưa...
Khói bụi, những cái nóng bức oi ả của mấy ngày trước dường như đã bị gột rửa và cuốn trôi sạch. Cơn mưa mà dường như được đợi từ lâu…Cái thiêu đốt của ngày hè làm nó khó chịu, bức bối, mệt mỏi vô cùng…Hết những ngày ôm đồm những bài tập nhóm rồi tiếp tới là những ngày vùi đầu vào sách vở cho kì thi cuối kì và thi tốt nghiệp…Đi lang thang hóng gió dường như đã trở thành thói quen…để giải lao, để tìm cảm giác bình lặng, trải lòng với cảm giác một mình hay để ngồi ngắm người ta qua lại, thấy cuộc sống này luôn chuyển động, không ai chú ý đến ai và ai cũng có lối rẽ của riêng mình.
Hạnh phúc nằm trong những điều nhỏ nhặt ấy. Nhớ những ngày thi xong, trời đổ mưa rào...cả lũ dầm mưa không sợ ốm...mát....thích....thoải mái la hét nghịch ngợm không chút ưu phiền. Nhớ cả những ngày đông đi làm về cũng gặp mưa, cái lạnh rét căm căm cùng với cái lạnh của nước mưa, làm cho nó chỉ muốn phóng xe thật nhanh về nhà, đường phố lung linh đèn, người người cùng nhau phóng vù vù thật nhanh để về nhà trú mưa...Chẳng ai quen ai, nhưng thấy vui vui trong lòng vì mình và họ đều có cùng một mục đích đó là chạy hối hả thật nhanh về nhà để trú cơn mưa đang hắt vào mặt rát rạt...Ai cũng muốn nhanh chóng được về với mái ấm của mình...Đôi khi cũng thèm được như vậy...
Năm tư rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật đấy. Ngày hôm qua mới ngồi nhớ lại... Mới ngày nào tập làm quen, giao lưu hát hò. Rồi tất cả sẽ tốt nghiêp rồi, chuẩn bị mỗi đứa một nơi biết bao giờ mới gặp lại. Mỗi người một hoàn cảnh, một việc làm, một gia đình và một cuộc sống. Không ai giống ai và cơ hội gặp nhau lại càng khó hơn. Tốt nghiệp lại phải ra trường lao vào guồng quay của cuộc sống, có đứa đi làm có đứa lại học tiếp, phải kiếm tiền và rồi xây dựng gia đình riêng. Có được những chiều lang thang ngắm trời ngắm mây, hay những buổi lông nhông cùng nhau đi dạo, đi hóng mát như thế này không?
Hà Nội, những ngày chờ đến giây phút chia tay...
Thời gian nhẹ nhàng trôi tựa như cơn gió thoảng qua cuốn theo chiếc lá. Lá rơi sẽ không trở lại với cành và thời gian cũng vậy, những điều đã qua cũng sẽ không bao giờ có thể thay đổi được nữa. Nó là sinh viên và cũng chẳng còn bao lâu nữa, nó sẽ không được nói cái từ thân thương ấy nữa. Một cánh cửa đã khép lại, cánh cửa khác lại tiếp tục mở ra và dẫn tới một con đường mới, con đường có thể trải đầy chông gai nhưng cũng sẽ hứa hẹn đầy hạnh phúc.
Người ta thường nói "Bữa tiệc nào cũng phải đến lúc tàn"...dường như nó đã trở thành một quy luật tất yếu. Đến rồi đi, để rồi hứa hẹn những cuộc gặp gỡ khác. Cuộc đời dài như vậy, có trăm ngàn ngã rẽ, ắt sẽ phải có người rẽ trước. Có người chung đoạn đường dài, có người chia đoạn đường ngắn. Có người trở thành xa lạ, có người sẽ gặp lại nhau. Chưa đi đến cuối con đường cũng khó có thể biết người đó sẽ cùng đi với ta mãi mãi? Nhưng con người dường như có một linh cảm, rằng đó chính là người sẽ cùng bước sóng đôi với ta trong suốt con đường đời thăm thẳm này.
Dù sao đi nữa, dù ngắn dù dài, dù thành xa lạ hay thân thiết, mỗi một người đến trong đời ta, đi chung với ta một chặng đường đều rất quan trọng bởi lẽ họ đã từng là một phần của đời ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét