“ Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái
Nhỏ như tay em trong tay anh…”
Câu thơ ấy em không còn nhớ rõ tên tác giả, cũng không nhớ rõ đã đọc nó ở đâu. Nhưng tự lúc nào, nó đã trở thành một phần Hà Nội trong em. Nó gợi nhắc trong em về một Hà Nội bé nhỏ nhưng chứa đựng thật nhiều yêu thương.
Yêu lắm Hà Nội những giờ tắc đường. Em ngồi sau xe, vòng tay ôm anh thật chặt. Hai đứa tíu tít kể chuyện. Người ta cứ bực mình chen lấn từng chút một, hai đứa mình cứ thong thả tiến về phía trước. Tiếng cười làm đoạn đường như ngắn lại biết bao nhiêu.
Yêu lắm Hà Nội với những chuyến xe bus vội vã. Em thích nhìn thấy bóng dáng anh đợi sẵn ở bến xe bus mỗi lần em tới chơi. Em thích nắm tay anh rồi ngẫu nhiên bắt một tuyến xe bus nào đó, kề bên anh, tới một nơi nào đó, rộn niềm vui. Em luôn nài nỉ anh đừng chung bậc cửa để xuống xe. Anh nhăn nhó, chật lắm, nhưng vẫn chiều lòng em. Bọn mình chia sẻ từ những điều nhỏ nhất, anh nhỉ?
Yêu lắm Hà Nội những cung đường bụi bặm. Anh vượt cả đoạn đường xa tới để đưa em đi ăn. Em nhõng nhẽo, bắt tội anh mua đồ về nấu cơm. Anh cười hiền rồi cũng đồng ý. Anh không thích đeo khẩu trang, nhất là khi nó có những hình thù rất…ngộ nghĩnh, nhưng vẫn đeo và cười toe khi em mua một đôi khẩu trang xinh ơi là xinh cho hai đứa mình.
Yêu lắm Hà Nội bé nhỏ với quá ít điểm vui chơi. Hơn hai năm gắn bó với mảnh đất này, em và anh đã cùng nhau rong ruổi không biết bao nhiêu con đường. Đâu đâu cũng thấy in dấu bóng dáng, tiếng cười chúng ta. Để tới khi muốn rủ em đi chơi, anh cứ phải “nghĩ nát óc” mà không tìm ra địa điểm nào mới mẻ. Cuối cùng, em đề nghị mua bỏng ngô và pepsi về nhà và tự tạo một rạp chiếu phim nho nhỏ dành riêng cho hai đứa.
Yêu lắm Hà Nội lúc nào cũng chật cứng người, đường phố lúc nào cũng chật cứng xe cộ. Để mỗi khi sang đường, anh lại nắm tay em thật chặt. Anh luôn coi em như một đứa trẻ con cần phải chăm sóc, anh dặn em không được buông tay anh ra. Em đã đủ lớn và đủ thông thạo Hà Nội để không bị lạc, nhưng em thích để tay mình ngoan ngoãn nằm trong bàn tay anh.
Yêu lắm Hà Nội với ít nhiều xa hoa, ít nhiều ồn ào, náo nhiệt. Giữa cái chốn đô thị nhốn nháo ấy, tình yêu anh dành cho em vẫn thật bình lặng, nhẹ nhàng, mỗi ngày một chút và chẳng bao giờ khiến em thấy mệt mỏi. Anh không tặng em những món quà đắt tiền, anh tặng em những niềm vui từ những món quà bất ngờ anh dày công chuẩn bị. Anh tặng em bao nhiêu tình yêu trong cái ôm anh vượt hơn mười cây số mang tới, trong bông hoa anh tặng vội lúc đêm khuya chỉ vi “tự dưng nhớ em quá!”…
Em đã từng không yêu Hà Nội, em sợ cái nhộn nhịp nơi đây, em sợ cái xa cách của những con người nơi mảnh đất chỉ biết kinh doanh và buôn bán này. Nhưng anh đã từng bước dạy em yêu Hà Nội, dạy em yêu Hà Nội từ những điều nhỏ nhất. Anh vẫn nói, người ta yêu mảnh đất này rồi sẽ thấy mến những con người nơi đây, nhưng em thì khác anh ạ. Em vì yêu anh, vì mến một chàng trai của xứ này mà đã rộng lòng yêu thêm cả mảnh đất của người ấy. Vì em yêu anh… yêu anh… và yêu anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét