[♏] [♋]
[♏] [♋]Rút cục thì, em vẫn cứ yêu Mùa Thu và Hà Nội mãi thôi… Yêu, như cái cách hồn nhiên của em ấy, rất thật!
Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010
Ngày đông gió lạnh và sự diệu kỳ của 3 con số Vô Tận
3h chiều, chiếc bàn gập vừa được mở ra sau khi chủ nhân của nó ngủ dài 1 giấc cả buổi sáng, vừa dậy ăn trưa và lượn lờ facebook.
“Café ko m?”, đắn đo vài giây, “Uh, để t nhắn tin cho cả nhà”
3h30 chiều, tin nhắn đã được soạn, đăng lên facebook và gửi cho cả list nhà Hạc mà nó có. Các anh chị đi làm hầu hết là bận họp, chưa tan sở nên sẽ ra sau. Mấy đứa đang trong giờ học cố vội online để hỏi han. Những đứa thất học (ý là ko có giờ học) hoặc đang căng thẳng với ôn thi, ôn cử - như tớ ấy – thì vội thay quần áo và lên đường đi đòi ôm nhau.
4h chiều, Tzô quán với mấy anh chị em. Càng về chiều số người càng đông. 1kg mực nhận được từ Nha Trang đã đến tay mọi người rồi, lại thêm 1kg cá chỉ vàng từ Hạ Long nữa. Nên chẳng chần chừ, nó lại soạn 1 tin nhắn gửi cả list: 7h30 quán Đạt Che ^^
Cá, mực thơm nức mũi, chén Nậm Pung cùng tình anh em bạn bè thân tình.. đã làm cho ngày gió về như ấm áp hơn vậy. Ngồi giữa đất trời, ngân vang câu hát, tâm sự nhỏ to, chén trà đậm đà, câu chuyện gần gũi, nụ cười thân thuộc, cái ôm ấm áp… Mọi thứ chắc nó chẳng thể quên được đâu nhỉ. Mãi thế nhé!
11h đêm, co ro ngồi trên bậu ban công đón cơn gió đầu mùa. Mát thật đấy. Rút điện thoại gọi cho ông anh, anh về rồi, vẫn tỉnh và fải chăm thêm cho 1 thằng say nữa – uh thôi yên tâm. Gọi cho mày, ăn thì ít mà uống thì nhiều, mày lại hâm hâm rồi đấy, lượn hồ nhanh rồi về nhé. Gọi tiếp cuộc nữa, cứ ngỡ chỉ buôn vài fút, vậy mà lúc sau xem lại: hơn nửa tiếng đồng hồ. Thôi chẳng sao, ấm lòng giữa cái tiết trời lạnh giá này âu cũng là 1 niềm hạnh phúc.
12h đêm, biểu tượng mặt cười chợt sáng cạnh nick “Zơ”. 1 tiếng ngồi ban công đã khiến nó thực sự cóng rồi, đôi bàn tay giơ ra gõ fím cũng bị bủn rủn nữa. Rửa mặt mũi chân tay bằng nước ấm, ôm lap vào giường và cuộn tròn mình trong chăn bông, nó bắt đầu vài cuộc trò chuyện
- Chuyện tình cảm khó nói m ah, hãy hành xử theo con tim m nhé! M đã lớn và đã trưởng thành rồi mà, t tin m lắm – cho dù chưa hiểu m nh.
- 1 đứa 22 kể cho đứa 20 nghe về các cuộc tình trong cuộc đời “dài dằng dẵng” của hắn và sự bôn ba trải đời. Sự quen biết gặp gỡ nhau của 2 cái đứa này. 2 đứa hâm hâm lại kể về tình yêu Hà Nội như những ông bà 60 kể về quá khứ. Nói chuyện zai toán cùng gái văn và trường hợp thứ 3 cho gái toán – sự lựa chọn ngẩn ngơ khiến cho gái toán bây h vẫn còn ngơ ngẩn. 2 đứa hâm thật khi nghĩ về tương lai có 1 cụ 80 móm mém chén trà thều thào cùng cụ 82 đang sting chém gió về cuộc đời, quanh đó là bầy chắt đang nhảy nhót nô đùa; cụ vội mắng: sao trưa rồi mà chưa cho tao ăn tối… [Ăn dây mơ, ăn dây mận đây mà :)]
Cuộc đời vốn là ko biết trước đc chuyện j sẽ xảy ra, cám ơn cái duyên đã cho tôi gặp bạn – dù trước dù sau đi chăng nữa. Sự tình cờ đến lạ, sự giống nhau trong suy nghĩ và tâm tưởng; càng nói chuyện lại càng thấy mình trong chính nhau; là hiểu ư, giác quan thứ 6 ư, cái j cũng đc.. ;)
4h sáng, sau gần chục lần 2 bên bảo nhau đi ngủ, 1 nick tối đèn và nick kia chần chừ chút: cũng tối đèn
“Ly Zơ ah - đó là tên 1 nàng công chúa trong truyện cổ Andecxen có 12 anh trai bị hóa fép thành thiên nga. Và cô đã fải dùng chính tay mình đan những chiếc áo tầm gai để các anh zai mặc giải bùa phép. Máu thấm ra nhưng cô vẫn làm. Lên giàn hỏa thiêu, cô vẫn tiếp tục làm. 12 chiếc áo đã xong, các anh zai cô đc trở thành người. Cô hy sinh.”
Mọi chi tiết đều đúng, duy chỉ có 1 chỗ: hoàng tử đã nhận ra mọi chuyện kịp thời và Ly Zơ đã ko hy sinh; cô bé đã đoàn tụ cùng 12 anh zai và có 1 kết thúc có hậu. Cái tên đó, ừ, nó đã theo Zơ từ cấp 2. Hơi sến nhưng mềnh thích là đc rồy B-)
Cám ơn Sự diệu kỳ của 3 con số “Vô tận”.
Bỗng ấm áp thấy lạ giữa đêm đông lạnh buốt, lòng chợt bình yên đưa tôi vào giấc ngủ..
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét