[♏] [♋]

[♏] [♋]
Rút cục thì, em vẫn cứ yêu Mùa Thu và Hà Nội mãi thôi… Yêu, như cái cách hồn nhiên của em ấy, rất thật!

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

Tà Chì Nhù là ngọn núi của trâu, của bò, của ngựa và dê..



I did it!!!
We've done it!!!


Quả là một chuyến hành xác đáng nhớ và nhiều kỷ niệm ♥





Thi thoảng cho con tim ta nhớ về Xà Hồ, về Tà..

...với đường lên ướt mưa trơn tuột bùn đất
...với khe núi mù chạy nhanh hơn người
...với đại dương mây trắng xốp trên đỉnh núi
...với những dốc lên thẳng đứng, khúc khuỷu, dồn dập, thở gấp làm chùn đôi chân
...với cái động lực đuổi kịp hoàng hôn đỏ khiến ta băng qua 2 đỉnh ngọn núi trong vài phút mà bây giờ nghĩ lại ta cũng thấy ngạc nhiên và khó hiểu
...với những phút đoàn kết anh em khi màn đêm vội buông, chia nhau tự dựng lều, kiếm củi, nấu ăn
...với nửa con trăng ngày mùng 10/3 âm lịch Giỗ Tổ Hùng Vương, con trăng màu vàng cam giữa bầu trời quang, con trăng sáng soi tỏ hai chị em đi hái hoa rừng
...với bầu trời đặc kín vì sao Tà Chì Nhù như chỉ cần đưa tay ra là sẽ chạm tới, như nửa tỉnh nửa mơ trong giấc ngủ giữa rừng hoang sương muối, giữa bạn bè anh em
...với những ngọn núi cuối cùng trong tổng 18 ngọn núi cần vượt qua để chinh phục đỉnh cao. Tà thật khó khăn nhưng cũng thật sòng phẳng, Tà đáp lại mỗi nỗ lực của ta bằng những khung cảnh không có từ nào có thể miêu tả được, không có máy ảnh nào trong đoàn mang đi có thể ghi lại được
...với nắng vàng rộm, với gió mát rượi, với lá cờ Tổ quốc Việt Nam tung bay trên đỉnh núi cao thứ 5 của tổ quốc mình: "Lá quốc kỳ reo vui trong gió; Chào đón mình chinh phục đỉnh cao ta"
...với...
...với....

- Trích: Nhật ký Tà Chì Nhù -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét